Ngày xưa có một vị thầy tu hành ngồi mãi mà
không nằm. Thầy trụ trì một ngôi chùa lớn. Nhiều đệ tử theo học rất đông, nhưng
không ai học được cái khổ hạnh của thầy là chỉ giữ ba oai nghi: Ði, đứng, ngồi
– không nằm. Mặc dù vậy, khổ hạnh của thầy cũng ảnh hưởng sâu rộng trong hàng
tứ chúng khiến cho không một ai còn lòng dạ nào buông lung, biếng nhác.
Một hôm có một Sa di tới xin nhập chúng. Thầy
bằng lòng. Chú xin hầu cận bên thầy để học cái hạnh tinh tấn. Thầy chấp nhận,
nhưng hằng đêm, khi thầy ngồi suốt tới sáng thì chú cũng nằm suốt tới sáng.
Thầy để ý nhiều lần như vậy, nhưng xét ra vị Sa di này không phải hạng tầm
thường: chú ngủ rất tỉnh, một cái động nhẹ của thầy cũng làm cho chú thức dậy
để đáp ứng những sai bảo. Cho nên thầy không có lý do gì rầy chú. Chỉ có một
điều thầy lấy làm tiếc, là một chú đệ tử thông minh tận tụy như thế, mà cứ nằm
dài suốt đêm một cách... “tinh tấn”. Cuối cùng, thầy phải nói cho chú biết
không nên tu cái hạnh “nằm” như vậy.
- Này Sa di, chú nằm mãi coi chừng
thành rắn đó.
Chú thưa: - Bạch Thầy, Thầy ngồi mãi con cũng
sợ Thầy thành cóc thôi!
Vị thầy nhân đó mà ngộ đạo.
THÍCH NỮ TRÍ HẢI
“Đang sống ngồi không nằm
Chết rồi nằm không ngồi
Chỉ là cái xác thôi
Có gì công với tội?”